II
Ngày 10 tháng Tám là
ngày kỷ niệm năm mươi năm đời
linh mục của Cha Piô, đó là một ngày hội cho
cư dân ở San Giovanni Rotondo cũng như các con cái
thiêng liêng của ngài. Việc chuẩn bị
được tiến hành nhiều tháng trước.
Các khách sạn, quán trọ sẵn sàng tiếp đón
khách thập phương. Nhiều món quà quư giá
được gửi đến tu viện. Một
pḥng bên cạnh hội trường của nhà thờ
mới được dùng làm nơi trưng bầy áo
lễ của ngài cũng như các vật dụng tôn
giáo dùng trong Thánh Lễ. Ḍng Ba Phanxicô ở ngôi làng kế
cận đă tặng ngài một chén lễ vàng mà ngài
sẽ dùng trong dịp này.
Ngài cử hành
Thánh Lễ vào lúc 8 giờ rưỡi sáng, thay v́ 5
giờ sáng. Ngài mặc áo dài trắng làm bằng tơ
sợi Ái Nhĩ Lan bên trong áo lễ mầu vàng và
được Cha Raffaele và Cha Romol phụ tế. Ba
vị giám mục, Đức Viola ở Hung Gia Lợi,
Đức Palatucci ở Salerno, và Đức Carta ở
Foggia ngồi trên cung thánh; ngoài ra c̣n có sự hiện
diện của Cha Amedeo, Bề Trên Ḍng Capuchin, và các
chức phẩm khác trong ḍng.
Nhà thờ
Đức Mẹ Ban Ơn đầy chật
người. Các viên chức chính phủ từ Naples,
Rôma, và đại diện các binh chủng hải,
lục, không quân cũng có mặt. Một số người
này đă cùng phục vụ với Cha Piô trong Thế
Chiến I. Thêm vào đó, nhiều bậc vị vọng
cũng hiện diện, cũng như các bác sĩ
bệnh viện, các trẻ em mồ côi, và khách thập
phương.
Vào lúc kết
thúc thánh lễ, cha bề trên đă đọc một bài
diễn văn ngắn. Ngài nói không thể nào kể
hết tất cả những người đă
đến với Cha Piô một cách trực tiếp hay
gián tiếp. Ngài đọc một vài trong hàng trăm
ngàn bức điện tín chúc mừng Cha Piô
được gửi đến từ khắp nơi
trên thế giới. Trong đó có lời chúc mừng
nồng nhiệt của Đức Hồng Y Giovanni
Battista, đức tổng giám mục Milan, mà sau này là
Đức Giáo Hoàng Phaolô VI.
Một tập
san dầy sáu mươi trang, Il Fratello, với
đầy dẫy những h́nh ảnh cuộc
đời ngài được các anh em trong ḍng dâng
tặng. Sau đó là phần tiệc mừng trong tu
viện, và để vinh dự ngài, ban giám đốc
bệnh viện, bệnh nhân và các em mồ côi cũng
được phần ẩm thực đặc
biệt vào ngày hôm đó.
Vào buổi
chiều, Cha Piô trở về tu viện để
đọc kinh. Cùng với các tu sĩ trong ḍng, ngài
xướng kinh "Te Deum" (Ngợi Khen Danh Thánh Chúa)
để cảm tạ quăng đời linh mục
của ngài. Sau nghi thức này, một ban nhạc với
năm mươi nhạc công từ Foggia đă tŕnh
diễn trong khu vườn cạnh tu viện, và trong
khoảng hai giờ đồng hồ, họ đă tŕnh
tấu nhiều bản lừng danh quen thuộc. Kết
thúc ngày kỷ niệm, nhiều ngọn đèn chiếu
sáng khung cảnh tu viện, nhà thương và vùng chung
quanh đến vài dặm.
Từ lúc ngài
được bài sai về San Giovanni Rotondo cho
đến nay, lúc nào Cha Piô cũng bận rộn với
khách thập phương ngoại trừ hai năm
điều tra về năm dấu thánh của ngài. Hàng
ngày ngài theo chương tŕnh của ḍng, đọc Kinh
Nhật Tụng, cầu nguyện và học hỏi,
nhưng càng ngày thời giờ riêng tư cho ngài càng
ngắn đi v́ nhu cầu tinh thần và thể xác
của những người đến với ngài.
Điều lôi
cuốn khách hàng hương là Thánh Lễ mà Cha Piô cử
hành vào lúc 5 giờ sáng. Mọi người đến
từ sáng sớm bất kể thời tiết ra sao và
ngồi chật cả nhà thờ. Ngay cả những
người đến v́ ṭ ṃ cũng thường kinh
ngạc không chỉ v́ vết thương nơi tay ngài,
thường được che phủ bằng găng
tay không có ngón, nhưng c̣n v́ sự đạo đức
lạ thường khi ngài dâng Thánh Lễ.
Trong thánh
lễ, giáo đoàn thấy Cha Piô như hoàn toàn biến
đổi. Ngài có vẻ đau khổ, nhưng tuyệt
đối không chú ư ǵ đến chung quanh. Mắt ngài
như dàn dụa nước mắt và động tác
của ngài chậm lại và rất khó nhọc. Sau
đó thân thể ngài rung lên mà nhiều người nói
ngài đang cảm nghiệm sự Thống Khổ
của Đức Kitô.
Cha Piô
đắm ch́m trong thảm kịch tử nạn
của Đức Kitô. Vết thương nơi tay ngài
đỏ lên và rướm máu. Trong nhiều phần
của Thánh Lễ, ngài như không c̣n biết đến
những người ở chung quanh. Vào lúc Thánh Hiến
ngài như siêu thoát, và mọi người có mặt
đều cảm nhận một sự siêu nhiên lạ
lùng nào đó.
Thông
thường khi cánh cửa nhà thờ mở ra vào lúc 4
giờ 30 sáng th́ chỉ vài phút sau nhà thờ đă
đầy chật người. Khi Cha Piô đến
mặc áo để chuẩn bị Thánh Lễ th́ ngài
đă cầu nguyện trước đó khoảng ba
giờ đồng hồ. Hai vị linh mục giúp ngài
mặc áo lễ, và một cha nhận thấy mắt
ngài rưng rưng.
"Tại sao
cha khóc vậy?"
Cha Piô lắc
đầu và nói: "Tôi không xứng đáng để
cử hành Thánh Lễ. Tôi là linh mục bất xứng
nhất."
Theo
chương tŕnh, cánh cửa pḥng thánh bên trái bàn thờ
được mở ra. Hai người trong một danh
sách dài được chọn để giúp lễ. Các
hồng y, giám mục và các giáo sĩ ưu tú cảm
thấy là một vinh dự khi được giúp
lễ cho vị linh mục đầu tiên được
in năm dấu thánh. Họ đi sau một linh mục
Capuchin, sau đó là Cha Piô.
Thể theo
lời yêu cầu, áo anba mặc trong áo lễ của ngài
được may với cánh tay dài cho đến
xương đốt ngón tay nhằm che phủ vết
thương một phần nào. Nhưng thỉnh
thoảng trong Thánh Lễ, cánh tay áo tụt xuống và
người ta có thể trông thấy một vùng nâu
đỏ bao phủ cả ḷng và lưng bàn tay. Những
người ngồi hàng ghế trên cùng thường há
hốc miệng v́ kinh ngạc.
Thánh Lễ là
tâm điểm của cuộc đời và khởi
sự một ngày của Cha Piô. Lễ kéo dài từ
một tiếng cho đến một tiếng
mười lăm phút v́ những giây phút lắng
đọng của ngài. Người dự lễ như
đắm ch́m trong các hành động của ngài
đến độ họ không thấy mệt mỏi.
Động tác của Cha Piô trong Thánh Lễ rất khoan
thai nhưng không chậm răi quá đáng. Ngài thận
trọng trong mọi sự chứ không qua loa. Ngài phát âm
thật rơ ràng. Ngài đem lại cho người tham
dự một kỷ niệm thâm trầm mà không cần
phải mầu mè hay cử điệu quá đáng.
Trong khi dâng
lễ, Cha Piô chảy nước mắt bốn lần
và dùng khăn tay bên cạnh bàn thờ để lau
nước mắt. Trong khoảng từ phần Thánh
Hiến đến phần Rước Lễ, khuôn
mặt đau khổ của ngài phản ảnh sự
hiệp thông với Thiên Chúa. Ngay trước phần
Thánh Hiến, mắt ngài ngước nh́n tượng
thánh giá và nước mắt ứa ra. Ngài nh́n vào Bánh
Thánh, làm phép, cúi ḿnh tới phía trước và nói:
"Đây là ḿnh Thầy." Với những lời
này, bánh trở nên Ḿnh Thánh Đức Kitô. Vào lúc ấy
thân thể ngài co giật v́ đau đớn.
Đồng thời người ta có thể nh́n thấy
máu bắt đầu rướm ra từ vết
thương ở bàn tay, và cử chỉ của ngài cho
thấy ngài đang cố chịu đựng cơn
đau.
Sau phần Thánh
Hiến, ngài nâng Ḿnh Thánh lên thật cao, dù rất khó
nhọc, để mọi người trong nhà thờ có
thể nh́n thấy. Mắt ngài đăm đăm nh́n
vào Ḿnh Thánh và ánh lên niềm vui. Ngài cầm chén lễ
trong tay và đọc lời thánh hiến để
rượu trở nên Máu Đức Kitô. "Đây là
chén máu Thầy." Sau đó ngài đặt chén xuống
và bái gối. Với giọng thật êm đềm ngài
lập lại lời của Đức Kitô: "Các con
hăy làm việc này để tưởng nhớ
đến Thầy." Ngài cung kính nâng chén lên cao và
mắt nh́n vào một điểm nào đó thật lâu.
Cả một sự im lặng thâm trầm.
Sau phần Thánh
Hiến, sự đau đớn của Cha Piô không
chỉ gia tăng mà c̣n tiếp tục. Ngài xướng
kinh Lạy Cha với sự tôn kính cả thể
để chuẩn bị Rước Lễ. Khi bẻ
Bánh, tay ngài run lẩy bẩy. Trước khi cầm
lấy hai nửa của Ḿnh Thánh, ngài như đắm
ch́m trong cuộc đối thoại với Thiên Chúa. Sau
đó, ngài cúi ḿnh, tay đánh vào ngực và nói:
"Lạy Chúa, con không xứng đáng." Ngài lập
lại lời ấy ba lần, mỗi lần ngài
đánh vào ngực mạnh hơn. Giọng ngài ấp
úng, và rồi nước mắt lại ứa ra. Sau khi
Rước Lễ, hầu như ngài đứng bất
động đến cả mười phút, thật
b́nh an, thật xa cách với thế giới chung quanh.
Trước khi
uống Máu Thánh, ngài có vẻ do dự đôi chút và
đôi môi ngài rung nhẹ. Sau đó, ngài bắt
đầu cho giáo dân chịu lễ. Họ có thể
thấy máu chảy xuống giữa các ngón tay và có một
mùi hoặc thơm như nước hoa hoặc khó
chịu như mùi a-xít carbolic tỏa ra từ ngài. Lúc
trước Cha Piô phải cho rước lễ mỗi
sáng gần đến hai giờ đồng hồ,
nhưng để giữ sức khỏe, bây giờ ngài
chỉ cho rước lễ khi có phép.
Sau khi cho
chịu lễ xong, ngài trở về bàn thờ.
Trước khi tráng chén, nước mắt ngài lại
dàn dụa. Ngài không thể che giấu và cũng không
muốn.
Máu ở bàn tay
ngài thật rơ ràng khi ngài quay xuống giáo đoàn
để ban phép lành. Ngài ngước nh́n thánh giá
trước khi chúc lành, và khách hàng hương từ
khắp nơi trên thế giới thường quỳ
gối để nhận phép lành của ngài.
Trước khi
bước xuống bàn thờ, một linh mục
Capuchin trao cho ngài đôi găng tay không có ngón mầu nâu,
và sau đó đỡ ngài xuống bậc tam cấp.
Từ cung thánh ngài cố gắng đi vào pḥng thánh
một cách chậm chạp và hơi loạng choạng.
Khi Thánh Lễ
chấm dứt th́ mặt trời vẫn chưa lên cao
khỏi mặt biển Manfredonia. Sau khi cởi áo lễ,
Cha Piô quỳ cầu nguyện. Ngài gục đầu
trong đôi bàn tay, khuôn mặt căng thẳng và giữ
như thế trong một thời gian, tuyệt đối
im lặng. Hơi thở của ngài đă đều
ḥa, nhưng thỉnh thoảng ngài vẫn rung lên,
thật nhẹ thật ngắn.
Bỗng dưng
ngài ngước đầu lên, lấy một khăn tay
và thấm nhẹ lên mắt. Ngài vẫn c̣n tập trung
tư tưởng và không để ư đến ai.
Một linh mục đưa cho ngài ly nước, và giúp
ngài đứng lên. Khuôn mặt ngài nhợt nhạt và
lấm tấm mồ hôi, chứng tỏ sự đau
đớn vẫn c̣n. Có một giám mục ghé vào tai ngài
nói khẽ điều ǵ đó, ngài gật đầu và
quay bước. Ngài vẫn ở một nơi nào đó
không thuộc về thế giới này.
|